ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH

ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH

ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH

Tòa nhà 160 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Phường 6, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh (+84) (0)2839302178
google.com tiwtter.com youtube.com facebook.com
ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH
ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH

ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN VENICE MỘT MÌNH

Chỉ cần nhìn một tấm hình, tôi đã biết đó là Venice mà không cần đọc caption, và như thường lệ, chúng tôi tag nhau: ‘someday..’

Châu Âu có hàng ngàn điểm đến đầy tráng lệ, tại sao nhất thiết chúng tôi cứ phải chọn Venice là điểm dừng chân đầy chủ ý của mình? Tại sao người ta gọi đây là ‘Thành phố của tình yêu’? Và tại sao dù giá cả ở nơi dây đắt đỏ bậc nhất Châu Âu, nhưng vẫn đón tận 50.000 lượt khách mỗi ngày đến thăm. Thật không quá khó để trả lời những câu hỏi trên qua chuyến đi Venice lần này.
Venice đón chúng tôi bằng cái lạnh 16 độ C vào một buổi sáng cuối tháng 10, mức nhiệt độ này không đến mức quá sốc nhưng để giữ tay khỏi bị cóng, chúng tôi luôn đan chặt tay, và có lẽ đây là lí do đầu tiên ta không nên đến đây một mình. Dường như tất cả những hình ảnh chỉ là một góc nhỏ so với việc ngồi trên water bus vào trung tâm thành phố. Những ngôi nhà đậm kiến trúc Tây Âu cổ kính, dọc hai bên con kênh vào buổi sớm khiến tôi cảm thấy yên bình một cách kì lạ.

 

 
Nhà thờ thánh Marco hiện ra như một câu chuyện cổ tích, kiến trúc mái vòm, cùng những điêu khắc, trạm chổ vô cùng tỉ mỉ, bên trong nhà thờ thu hút tôi bởi những bức tranh mosaic tinh xảo và liền khối trên tường cũng như trên trần.
Phía bên ngoài là quảng trường cùng tên, những chú chim bồ câu tao nên môt bầu không khí tự do tuyệt vời. Và dù mải mê chụp ảnh đến đâu cũng nhớ hãy làm môt tấm kỉ niệm trước tượng Thánh Marco và Biểu tượng của thành phố - Sư tử vàng với đôi cánh. Điểm đến tiếp theo hiển nhiên là Cung điện Doge’s trong tiếng Ý là Palazzo Ducale, đây là nơi mà các nhà cầm quyền Venice từng ở trong suốt nhiều thế kỉ. Chính vì vậy mà kiến trúc ở đây toát lên vẻ đẹp của sự quyền lực và giàu có. Phía bên ngoài vẫn là màu trắng chủ đạo nhưng bên trong mới bật lên nét đẹp xa hoa của các nhà cầm quyền, trần nhà được chạm khắc tỉ mỉ cùng những bức họa ở lò sưởi là những tác phẩm nghệ thuật vượt thời gian.

 

 
Trời ở đây tối khá nhanh và dòng người mỗi lúc một đông hơn, nếu không cẩn thận có thể lạc nhau bất kì lúc nào. Chúng tôi đến khu Cannaregro để ăn món mì ý của người dân địa phương. Bữa tối kết thúc với cái lạnh 10 độ C và bản nhạc La Bamba do các nghệ sĩ đường phố thể hiện.
 

 
Ngày hôm sau chúng tôi đón water bus khoảng 40 phút để đến Burano. Những ngôi nhà sặc sỡ trải dài các con kênh hẹp tại hòn đảo quyến rũ nổi tiếng với nghề thêu ren tinh xảo này. Bản thân mình, tôi thích nơi này hơn trung tâm của Venice vì màu sắc các ngôi nhà có phần bắt mắt nên trông hiện đại hơn hẳn.
 

 
Chúng tôi quay lại trung tâm và bắt đầu khám phá các con đường, những con hẻm chằng chịt các cửa hàng đồ lưu niệm đầy màu sắc. Nếu đi xa khỏi quảng trường sẽ là một cảm nhận rất khác về Venice, có gì đó bớt náo nhiệt hơn, có gì đó cuốn hút ở những con phố không có điểm dừng. Những ngõ ngách ấy chỉ đủ cho hai người tránh nhau, thế là người trước nắm tay người sau thật chặt, có con phố đã qua rồi bất giác quay lại từ khi nào chẳng hay. Tôi chợt nghĩ các con đường ở đây mang một ý niệm đặc biệt về tình yêu, dù rằng ngoằn ngoèo cách mấy rồi thì có duyên vẫn sẽ gặp lại nhau.
 

 
Dòng người xếp hàng trước tháp chuông Campanile Di San Marco vượt ngoài sức tưởng tượng, dù biết trước sẽ đông nhưng chúng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Bình thường chúng tôi rất ghét đợi chờ nhưng xung quanh dù đông nghẹt người, mọi người vẫn vui vẻ xếp hàng để được lên tháp ngắm toàn bộ Venice. Tôi nhớ ai đó nói rằng: ‘Hãy thử xếp hàng và ta sẽ học được nhiều thứ’, quả thật trong cái không khí 12 độ và đông nghẹt người nhưng chúng tôi đã kiên nhẫn hơn mình tưởng, tận 3 tiếng đồng hồ chỉ đứng, nắm tay, và trò chuyện cho đến khi lên tới tháp. Cảnh Venice từ trên cao hiển nhiên là đẹp nhưng thành phố của tình yêu này lại một lần nữa đã dạy cho chúng tôi ý nghĩa của sự chờ đợi, và tất nhiên muốn hiểu được cảm giác này, như tôi đã nói, đừng đến Venice một mình.
Những chiếc thuyền đế bằng Gondola với những chàng trai Ý chèo dọc dòng kênh Grand là trải nghiệm dù tốn kém (100 Euro/4 người) nhất định vẫn phải thử. Họ đưa chúng tôi dọc theo con kênh, đi qua hàng dãy phố đã bắt đầu lên đèn, đôi lúc sẽ bắt gặp một chiếc thuyền khác có Gondolor vừa chèo vừa hát những bài nhạc truyền thống vô cùng thi vị.

 

 
Từ trên chiếc cầu Ponte Rialto chúng tôi vừa ăn miếng Pizza đầy cheese vừa ngắm nhìn hai bên dãy nhà lên đèn, với những quán Capuchino, những nhà hàng ngoài trời, những chiếc thuyền Gondola ngược xuôi dọc theo kênh Grand…
 
 
Có một châu Âu thu nhỏ ở Venice, có đủ loại cung bậc cảm xúc ở thành phố tình yêu này. Sự pha trộn giữa náo nhiệt nhưng quyến rũ của trung tâm Venice, sự yên bình song đầy màu sắc ở Burano, tất cả những cảm xúc ấy nhất định phải cùng ai đó trải qua, lưu giữ tất cả kỉ niệm đó lại và chúng sẽ sống mãi ngay cả khi nơi đây chìm xuống đáy đại dương mãi 
Chia sẻ:
Copyrights © 2018 CÔNG TY TNHH DU LỊCH TRUNG TÍN. All rights reserved.Design by BM Web